Như
các cậu đã biết và chưa biết, bố cục trong nhiếp ảnh bắt nguồn từ hội
họa. Tại sao lại bắt nguồn từ hội họa? Đơn giản vì hội họa … xuất
hiện trước. Bài viết dí dỏm của bác o v e r s e a s cho chúng ta hiểu hơn về bố cục ảnh.
Như
các cậu đã biết và chưa biết, bố cục trong nhiếp ảnh bắt nguồn từ hội
họa. Tại sao lại bắt nguồn từ hội họa? Đơn giản vì hội họa … xuất
hiện trước. Cũng giống như anh em con nhà nghèo quần áo còn tốt thì
thằng anh chuyền xuống cho thằng em. Hội họa cũng thể hiện được bố cục,
màu sắc, ánh sáng tại sao lại phải sinh ra cái chú em nhiếp ảnh? Tại
vì nhiếp ảnh không chỉ có khả năng thể hiện hầu hết các yếu tố của hội
họa mà còn thể hiện cùng lúc chỉ trong một cái nháy mắt. Có thể nói
sức mạnh của nhiếp ảnh là ở yếu tố khoảnh khắc hay hơn nữa là tính lưu
giữ, truyền tải thông tin, thời sự. Vậy bố cục nhiếp ảnh quan trọng
như thế nào? Xin thưa là cực kì quan trọng, có thể nói là chỉ đứng sau
yếu tố khoảnh khắc thôi. Ấy vậy mà trong mục nhiếp ảnh cơ bản chỉ
toàn thấy bài vở về màu sắc, ánh sáng, hậu kì v.v và v.v … Tại sao bố
cục trong nhiếp ảnh lại bị ít người để ý đến vậy? Xin thưa là do thị
hiếu. Như thế nào thì chắc ai cũng rõ nên chẳng cần đi sâu vào làm gì.
Bố cục không phải là quy luật phải tuân theo mà chỉ là phương tiện để
khiến cho tác phẩm dễ chấp nhận hơn. Đỉnh cao của kĩ thuật bố cục
chính là “không bố cục”. Do đó các cậu đừng nhớ đừng nhầm lẫn. Bức ảnh
có bố cục tuân thủ quy tắc chỉ mang tính đúng chứ chưa hay.
Tại sao bố cục lại quan trọng đối với nhiếp ảnh?
Trước hết phải làm rõ, bố cục nhiếp ảnh là gì? Là cách nhìn. Vâng, cách
ta nhìn chứ không phải quy tắc vàng thị giác, không phải luật 2 phần 3
, không phải hướng chuyển động v.v và v.v… đâu. Mấy thứ đó chỉ giúp
ảnh dễ nhìn dễ được khen và gây được sự chú ý thôi, không giúp cách
nhìn thay đổi được đâu. Tuy nhiên để cho đầy đủ cũng nên bàn qua để
thấy tại sao người ta gọi nó là “luật”. Luật do con người tạo ra để …
phá. Qua một thời gian dài, quy tắc bố cục cơ bản được hình thành do
kết quả của quá trình “quen mắt”. Nhìn cái gì nhiều sẽ thành quen mắt,
cái gì quen mắt nhiều sẽ thành “quy luật thị giác”, khác đi sẽ gây khó
chịu cho mắt. Gây khó chịu thì tất nhiên là không tốt rồi. Tất cả chỉ
là quan niệm. Để thay đổi quan niệm, cần phải có sự hình thành một
quan niệm khác. Việc này tớ chịu, cũng như các cậu tớ vẫn lặn ngụp với
quan niệm cũ.
Các “quy tắc” của quan niệm cũ và ứng dụng:
Có rất nhiều các tài liệu hướng dẫn kĩ thuật bố cục và ảnh minh họa
nhưng không có gỉai pháp ứng dụng. Ứng dụng thành công nhất của bố cục
là nhấn mạnh nội dung hết mức. Ý tưởng của một bức ảnh bị bố cục tệ phá
hỏng phần lớn. Do đó trước khi bấm máy cần phải tìm bố cục bằng các
triển khai nhiều góc máy, vận dụng trí tưởng tượng và kinh nghiệm của
những lần thử khác nhau để khi bấm máy là lúc đánh dấu kết thúc quá
trình “nhìn”. Cái ảnh chỉ là kết quả của quá trình tìm tòi và phát triển
khả năng nhìn, chụp thật nhiều ảnh ở nhiều góc máy khác nhau sẽ nâng
cao kinh nghiệm và trí tưởng tượng.
Quan niệm “tỉ lệ vàng” và các tỉ lệ khác:
Tỉ lệ vàng là vì nếu làm đúng theo sẽ tiết kiệm được thời gian và công
sức tìm tòi mà vẫn được người xem công nhận là ảnh đẹp. Nếu việc được
người khác công nhận ảnh đẹp là điều quý hiếm thì đây là tỉ lệ Vàng.
Như các cậu đã biết và chưa biết, nếu chia khung hình hay khung ngắm
làm 3 theo chiều dọc và chiều ngang thì có một hình đồng dạnh ở giữa.
Bốn góc của hình này nếu đặt đối tượng vào thì đó được xem là yếu tố
chính của bức ảnh. Chưa hẵn, chính hay không còn tùy thuộc vào các
thành phần còn lại có gây phân tán sức tập trung của người xem đến chủ
thể không. Điều này lại phụ thuộc vào tỉ lệ giữa yếu tố chính và các
yếu tố phụ. Ví dụ:

Hình
trên gồm hai yếu tố, chắc các cậu thấy ngay đâu là yếu tố chính và
đâu là phụ. Vậy tại sao lại dễ nhận ra vậy? Đó là hiệu quả của tỉ lệ xa
gần kết hợp với tỉ lệ Vàng. Tỉ lệ xa gần này được tạo nên bởi tận
dụng trường ảnh của ống kính. Làm sao để tận dụng thì có quá nhiều bài
vở rồi chắc không nên nói nhiều nữa.

Hình trên là kết hợp giữa tỉ lệ xa gần và lớn nhỏ.

Hình này còn nhiều tỉ lệ hơn, có xa gần, lớn nhỏ và hướng.
Một tỉ lệ nữa cũng không kém phần phổ biến là 2/3. Nếu chia ảnh
làm 3 phần thì đối tượng được đặt ở giữa hai phần sẽ nắm vai trò chủ
thể. Kiểu tỉ lệ này thường được dùng như một giải pháp an toàn hơn là
thể hiện ý tưởng. Ví dụ:



Vì
tính đặc thù về thể hiện khoảng trống trái phải nhiều nên tỉ lệ này
được dùng nhiều ở ảnh chân dung hay đời thường để nhấn mạnh hướng của
nhân vật cả về chuyển động lẫn nội tâm.


Cuối
cùng nhưng chưa kết thúc là bố cục cân đối. Đây là dạng bố cục dễ gây
nhàm chán nhất chính vì tính cân đối của nó. Con người ưa thay đổi,
mắt người cũng ưa sự mất cân đối nên mới sinh ra 2/3 hay tỉ lệ vàng để
kích thích thị giác. Đây cũng chính là dạng bố cục kìm hãm sự vận dụng
của các dạng tỉ lệ đồng thời giới hạn trí tưởng tượng của cả người
chụp lẫn người xem.



Tất
cả tỉ lệ đều góp phần xây dựng bố cục và bố cục quyết định tính rõ
ràng của việc thể hiện ý tưởng. Tỉ lệ không nắm chắc dẫn đến bố cục
hỏng và tất nhiên ý tưởng cũng không thể hiện được đến với người xem.
Khi bố cục an toàn được vận dụng hết, đó là lúc nghĩ đến tạo tình thế
bất an bằng cách phá cách bố cục cũ. Đây mới thực sự là điểm bắt đầu
của cuộc chơi. Đã phá được rồi thì sẽ còn phá tiếp đến khi nhận ra sáng
tạo là vô hạn.
Xin nhắc lại, tất cả chỉ là quan niệm, không có quy luật cho bố cục
ảnh. Không có đúng hay sai trong bố cục khung hình. Chỉ có tìm tòi,
thuộc để rồi quên thôi.
Phần sau có thể sẽ bàn về các cách phá bố cục và ảnh ứng dụng.
Bố cục như mình nói ở trên là đánh dấu cái nhìn của người chụp ảnh lúc
bấm máy, cái tôi và tính cách người chụp hiện diện luôn ở cách chọn
khung hình. Ví dụ thế này nhé, các cậu cho mấy em nhỏ mỗi đứa một cái
máy chụp một lần rồi bảo ra phố thích chụp gì thì chụp, đảm bảo mỗi đứa
có cái nhìn riêng vì nó hiện luôn trên ảnh. Cần nêu rõ luôn là chụp
ảnh là cho riêng mình, lưu lại hình ảnh cuộc sống cho mình cùng lúc
nâng cao quan niệm sống qua cái nhìn. Lại ví dụ, các cậu lúc mới bắt
đầu thấy thích chụp ảnh đời thường sẽ chọn các cụ già, em bé bán vé số,
người tàn tật làm đối tượng săn lùng vì muốn thể hiện nỗi thương cảm
đến với người xem, vì sợ không ai đồng cảm. Dần dần khi quan niệm sống
được nâng cao là lúc đứng xa hơn để tìm kiếm sự tương phản giữa từng
cá nhân con người với xã hội xung quanh. Từng bức ảnh khi ra đời sẽ có
ít người đồng cảm hơn vì đặt vào đó nhiều tâm sự và sự tìm tòi thay
đổi hơn v.v và v.v…

Đây
là bức ảnh nổi tiếng của James Nachtwey – nhiếp ảnh gia chiến trường,
theo các cậu thì nó nằm ở dạng bố cục gì? Chẳng thuộc về bất cứ một
quy luật nào trước đây cả. Còn sức mạnh nội dung thì sao? Tùy cảm nhận
của các cậu. Tớ thì thấy khó có thể mạnh hơn.
Ứng dụng của tớ

0 nhận xét:
Đăng nhận xét